Cây tiêu huyửn dưới chân đèo Tô Na

Media - Ngày đăng : 11:11, 08/03/2010

(NHN) Già  là ng buôn Fùm Ang năm nay đã qua 70 mùa rẫy nhưng còn rất minh mẫn. "Аầu người già  là  cái túi thời gian. Tuổi nà y đã chật rồi.

Nhiửu cái phải bử ra nhưng chuyện Ma Thanh thì phải cất. Hai buôn Fùm Ang, Fùm Ji có nó cũng như có hòn đá bản mệnh, không nói quá đâu!" - già  là ng mở đầu câu chuyện bằng những lời ấn tượng như vậy và  điửu nà y có lẽ đã cho tôi một đảm bảo sự thật vử con người được truyửn tụng ở vùng đất Krông Pa nà y...

à”ng Аặng Ngọc Giang và  con Аặng Ngọc Sang.

I. Người hai buôn Fùm Ang, Fùm Ji vẫn còn nhớ rất rõ giữa mùa rẫy năm 2000 có một người đà n ông dắt díu vợ con đến dải đất hoang dưới chân đèo Tô Na dựng nhà . Lần đầu tiên có người Kinh đến ở lẫn với mình, ai trong buôn cũng tìm cớ đi qua dòm một tí... à” thì ra chẳng phải ai xa lạ, nó là  Ma Thanh! Dân là ng cùng biết tên là  bởi Thanh đã là m đúng cái bụng buôn là ng. Chuyện mới mùa rẫy năm ngoái đây thôi...

Người Jrai dưới chân đèo nà y từ đời ông bà  chỉ biết là m cây lúa rẫy. Аất đai thì nhiửu đấy, nhưng nắng gió vắt kiệt nó rồi. Cây lúa rẫy trồng lên cứ ngà y mỗi gầy như con gái mất chồng. Lại mỗi năm chỉ được một vụ nên hột lúa như có chân. Cứ buông cuốc được và i tháng là  nó chạy đâu mất... Cũng được trời cho cái chân, cái tay như ai mà  chịu đói, nghĩ cũng xấu hổ nhưng biết là m sao. Cán bộ xã, rồi huyện, nhớ không hết lời nói nhưng rồi có thấy ai giúp được gì. Cũng cứ tai no bụng đói miết thôi!

Nhưng Thanh không nói cây lúa rẫy mà  nói là m lúa nước. Bữa rượu bây giử mới như nồi nước đến lúc sôi. Người bảo: Yang H™ri (Thần lúa) của người Jrai xưa nay ở trên rẫy, đưa xuống nước thì Yang H™ri chết đuối, đói lại cà ng thêm đói. Người ít theo lệ ông bà  nhất cũng đưa ra hà ng sải tay cái khó: Nà o thì hai buôn chỉ được rẻo đất ven suối, là m lúa rồi thì mùa khô lấy đâu ra chỗ cho con trâu, con bò đi chơi. Lại lấy giống đâu để trồng, phân đâu để bón. Cái chân, cái tay người hai buôn là ng đâu có chịu được dơ mà  lội xuống bùn... Những cái khó đưa ra cứ ngỡ là m Ma Thanh nổi bực, nhưng nó cứ cười như không Coi như bà  con là m giúp Thanh đi. Thanh chịu hết phân, giống cho những ai chịu là m. Nếu Yang H™ri phạt, Thanh sẽ đem hết tà i sản ra đửn, được không? - Ma Thanh hửi.

Аến thế thì còn chối và o đâu được nữa... Hể hả chúc rượu, bắt tay nhau rồi, cứ tưởng sáng ra là  cả buôn sẽ theo ngay, nà o ngử cả tuần đi từng nhà  nói rát cả họng cũng chỉ được 5 người là m. Thế nhưng cứ thấy Thanh tươi cười như không. Từ sáng đến tối mịt họ hì hụi đắp đập, be bử. Nhìn không khác con trâu vẫy dưới bùn thì đủ thấy cái khổ, vậy mà  chẳng biết Thanh nói thế nà o, mặt ai cũng như được uống rượu mời. Cảnh ấy khiến trong buôn bụng ai cũng như ăn trái rừng lúc đói, cứ như mình cùng cái vía với 5 người theo Thanh...

Rồi thì bốn con trăng đi qua... Cái hôm Thanh gặt lúa, cả hai buôn đi coi không sót một người. Nhìn vạt lúa như chọn từng bông mà  cắm, ai cũng ngơ ngác như con mang lạc xuống là ng. Thanh cho gặt thử­ nử­a sà o. Аược đến 8 bao lúa - gấp tám lần đám rẫy tốt nhất. Lệ người Kinh cũng như Jrai ta, có lúa mới phải ăn cơm mới. Hôm nay Ma Thanh mời bà  con vử nhà  uống rượu.

Biết là  nó khéo lấy cớ để vận động nhưng mà  phải quá, từ chối sao được. Thanh chưa kịp nói, người người đã nhao nhao đòi bà y cách là m lúa nước... Một khúc củi đã ăn lử­a, khúc nằm bên là m sao không ăn. Cái bếp tự đời ông bà  đâu chẳng thế. Không một mẩu ruộng nước, hai buôn là m dần ra được 21ha... Con người ta đói thì con mắt nhìn xuống, no con mắt nhìn lên. Biết vậy, Thanh nhân cơ hội bà n sang chuyện trồng cây bông...

ửœ cây bông thì chẳng lạ, nhưng người Jrai xưa chỉ trồng chơi ven rẫy, đủ để dệt khố áo thôi. Trồng cả loạt biết nó có chịu cho không? Lại nói có nhà  máy mua cho nhưng đã chắc đâu? Cây bắp, cây mì không bán được thì để ăn dần. Bông không bán được thì chỉ có nước để con trâu, con bò là m ổ.

Biết mọi người vẫn lừng khừng như thấy cái ngã ba, Thanh lại tự mình là m trước. Vụ đầu trồng 1ha, thu được hơn 3 tấn. Аược quá, vụ sau là m luôn 4ha, lời hơn 30 triệu đồng... Mười người đà n ông khoẻ là m rẫy suốt một năm cũng không được thế. Chuyện rõ như cái bóng mình trên vách rồi! Chỉ vất vả cho Thanh, ngà y ngà y phải đi từng rẫy chỉ cách là m. Tám hộ nghèo nhất Thanh mua cho hạt giống, lại đưa 8 con bò của mình cho chăn để lấy phân, hứa nếu bò đẻ thì chia cho một nử­a để là m vốn...

Cái đất Yang H™ri cũng muốn bử đi hoá ra lại thật hợp cây bông. Rẫy có nghèo mỗi vụ cũng thu 2-3 tấn. Hết năm đầu đã có người mua được tivi, xe máy. Lúc Thanh mới vử, hai buôn chỉ có 6 cái nhà  tôn cũ. Vậy mà  không đầy 5 năm trồng cây bông, nhà  ai cũng sáng choang tôn mới. Аêm đêm tiếng xe máy lũ thanh niên khua động đường buôn... Cứ ngỡ có con đường quang như vậy rồi thì không ai quáng con mắt nữa. Con người ta lạ thế đấy...

Năm 2001 Tây Nguyên xảy ra sự lộn xộn nhưng Fùm Ang, Fùm Ji có Ma Thanh nên dân là ng vẫn chăm chỉ là m ăn. Bất ngử sang năm 2004, cái tin là nh Аê ga bỗng từ đâu rớt xuống. Hửi dò, hoá ra là  Nay Sáu ở buôn Fùm Ang tha vử. Nó đi tuyên truyửn rằng hễ ai theo cái đạo nà y thì trồng lúa lúa tốt, nuôi bò bò đẻ nhiửu. Cái chân, cái tay chỉ biết là m việc tốt. Mai mốt chết không phải xuống là ng ma lạnh lẽo của ông bà  mà  có máy bay chở đến thiên đường...

Thoạt đầu chỉ một, hai người theo, sau lan ra đến gần ba chục nhà . Họ họp nhau đọc kinh, chủ nhật kiêng việc; bịt tai không nghe cồng chiêng, chế giễu người theo lễ tục ông bà ... Ma Thanh buồn lắm, nói: Bà  con mình thấy trái dại treo trên ngọn cây cao, tưởng ăn được nên chót trèo đó thôi, không phải vì bụng xấu đâu. Hiểu vậy rồi Thanh phân công nhiệm vụ cho từng cán bộ thôn, còn mình thì nhận việc khó nhất là  vận động Nay Sáu.

Ngà y ngà y Thanh sang rẫy Sáu là m giúp, nói điửu phải trái cho Sáu hiểu. Bấy giử Sáu mới thú thực là  do bọn phản động xui. Chúng hứa cứ là m rồi sẽ cho tiửn. Gia đình khó khăn nên Sáu nhắm mắt là m liửu... Thanh bử tiửn giúp Sáu thuê máy ủi mở ruộng nước, bà y cho cách là m ăn. Quả nhiên là  sau và i vụ, nhà  Sáu khá hẳn. Bụng no thì cái đầu cũng sáng, Sáu tự giác kiểm điểm trước bà  con hai buôn, tuyên bố từ bử cái tin là nh Аê ga. Sáu nói rõ cái đạo bậy rồi thì còn ai theo nữa. Fùm Ang, Fùm Ji hết cái rình ám mọi người...

II. Chử đến mặt trời tắt nắng Ma Thanh mới vử. Cởi chiếc áo đẫm mồ hôi anh phân trần ráng tưới cho xong đám bắp nên để anh phải chử. Năm nay tôi trồng bắp trái vụ thử­ xem, hoá ra rất tốt. Mỗi hécta chắc sẽ lãi không dưới 15 triệu đồng. Thà nh công nà y sẽ lại giúp bà  con trong buôn có thêm nguồn thu mới....

Bắt đầu câu chuyện, tôi đã có cảm giác miửn đất nà y với anh như là  duyên nợ... Anh vốn tên là  Đặng Ngọc Giang, Thanh là  tên của đứa con gái cả (đồng bà o ở đây vẫn lấy tên con đầu lòng gọi thay cha mẹ). Hồi chống Mử¹, Аặng Ngọc Giang là  lính mặt trận B3. Sống chết với mảnh đất nà y cho đến ngà y giải phóng anh mới xuất ngũ. Năm 1984 từ quê hương Thái Bình, Аặng Ngọc Giang trở lại Tây Nguyên, trong dòng người đi kinh tế mới với lưng vốn chỉ vửn vẹn 27 ngà n đồng...

Cuộc sống của tôi lẽ ra không chỉ thế nà y nếu không gặp quá nhiửu bất hạnh - giọng anh như nghẹn lại... Thanh - con gái đầu lòng của vợ chồng tôi đó - bị nhiễm chất độc da cam lúc mới lọt lòng. Cứ ngỡ số phận giáng hoạ một lần cũng đã quá đủ, nà o ngử lần lượt cả 3 con gái tiếp theo cũng bị luôn. Cuộc đời đến thế thì còn ý nghĩa gì nữa, tôi chán nản bử đi đãi và ng. Tiửn kiếm được chẳng những không đủ nuôi thân mà  nhiửu lần còn bị sốt rét tưởng chết. Thế nhưng, cứ hết cơn là  tôi lại ra đi. Аi cho khuất nỗi đau.

Ba năm liửn lang bạt, mãi cho đến khi vợ tôi có thai cháu thứ năm. Một buổi chiửu, tôi không bao giử quên được... Аang ngồi bó gối ở xó lửu chử tạnh mưa thì anh bạn đà o và ng bên nhà  tôi hộc tốc chạy đến báo tin là  vợ tôi đã sinh con trai khoẻ mạnh, hoà n toà n không có dị tật gì. Giữa cơn mưa như xối nước, tôi băng rừng chạy bộ một mạch vử nhà . Niửm hạnh phúc vô bử khiến tôi như muốn phát điên. Từ hôm đó tôi bắt đầu đặt cho mình một kế hoạch là m ăn thật quyết liệt.

Từ sáng tinh mơ đến nhọ nhem mắt người, chưa ai thấy tôi vắng bóng một ngà y trên rẫy. Chỉ riêng thuốc lá, mỗi vụ tôi đã thu trên hai tấn. Thấy tôi là m ăn giửi, bà  con tín nhiệm bầu là m Phó Chủ tịch rồi Chủ tịch Hội Nông dân xã. Tuy thu nhập mỗi năm đã đạt hơn trăm triệu, tôi vẫn chưa chịu bằng lòng. Nhìn khắp xã chỉ còn vùng đất dưới chân đèo nà y là  còn mở rộng được sản xuất, tôi mua luôn 4ha. Thấy tôi có ý định dời nhà  vử đó, Аảng uỷ xã Ia Rsươm giao luôn nhiệm vụ phụ trách hai buôn Fùm Ang, Fùm Ji...

Vẫn biết là  hai buôn phong trà o yếu nhất xã nhưng bắt tay và o việc, tôi không ngử lại yếu đến thế. Các ban ngà nh, đoà n thể đủ đấy nhưng chỉ là  hình thức. Cán bộ trình độ kém không triển khai được nhiệm vụ trên giao, nói dân không nghe. Tôi phải củng cố lại tất cả, từ chi bộ đến các đoà n thể rồi tự mình đứng mũi chịu sà o, phong trà o mới bật lên như ngà y hôm nay...

Bằng một giọng trầm ấm, Аặng Ngọc Giang chậm rãi: Tình yêu tôi như cây tiêu huyửn hai nhánh/ Một nhánh vừa khô khi một nhánh đâm chồi.... Sự xúc động của anh đã lan sang tôi, ngỡ như lần đầu mới được nghe bà i thơ tuyệt vời nà y...

Gió từ đèo Tô Na đã sởn lên trong hoà ng hôn tím sẫm. Tôi như nghe trong gió vị mồ hôi cháy hết mình của một con người...

Lao động