Vợ cứ giận là  ˜cấm vận™

Tin tức - Ngày đăng : 09:18, 05/05/2010

(NHN) Nhiửu khi tôi tức phát điên, vợ chồng mà  cứ như đi mua tình vậy. Không hiểu cô ấy có nghĩ mình là  vợ tôi hay không? Sao lại đem cái nhu cầu và  thứ lử­a hạnh phúc ấy ra để đổi chác?

Thời gian gần đây, do có nhiửu bức xúc trong chuyện vợ chồng, nhiửu điửu không được vừa lòng, thoải mái nên tôi hay tìm đến những trang kiến thức gia đình để đọc và  đã đến với aFamily và  mục Tâm sự nà y. Tôi nhận thấy rất nhiửu độc giả đã cởi tấm lòng ở đây và  nhận được những lời khuyên đa chiửu, hữu ích. Vậy nên tôi cũng muốn thử­ xem sao, biết đâu tìm ra cách giải quyết vấn đử của mình. Rất mong các bạn độc giả khác đọc và  cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thà nh cám ơn.

Tôi năm nay 29 tuổi, vừa lấy vợ được một năm. Vợ tôi 24, rất trẻ và  xinh nữa. Hai vợ chồng chưa có ý định sinh em bé. Cô ấy còn trẻ, nói muốn xả hơi một thời gian sau đại học đã (vừa tốt nghiệp thì chúng tôi là m đám cưới), chưa muốn vướng bận ngay. Tôi cũng cho là  phải. Ngà y xưa yêu nhau, nhà  vợ khó tính, nên chúng tôi rất ít khi gặp nhau, giử lấy vử rồi muốn tận hưởng cảm giác được ở bên nhau. Tuy nhiên, chúng tôi cũng dự định sẽ sinh con và o năm sau. Vì còn trẻ, và  khửe mạnh (tôi được mọi người đánh giá là  khá phong độ, cao 1m75, nặng 65kg, thường xuyên tập thể hình), nên nhu cầu chuyện ấy của tôi cũng tương đối cao. Bình thường, nếu hai vợ chồng không có chuyện gì (không mệt, không ốm, không stress) thì có thể mỗi ngà y một lần. Nhưng đấy là  lý thuyết, có rất nhiửu công việc và  lý do, nên thường chúng tôi mỗi tuần chỉ gặp nhau chừng 1 hoặc 2 lần, có tuần không. Quá ít đúng không ạ? Và  nguyên nhân là  do tôi bị vợ cấm vận, và  ngà y cà ng cấm vận khá thường xuyên.

Sao lại đem cái nhu cầu và  thứ lử­a hạnh phúc ấy ra để đổi chác? (ảnh minh họa)

Từ ngà y còn yêu, tôi đã rất chiửu cô ấy. Gần như là  muốn gì được nấy. Căn bản, thời ấy tôi cũng có thời gian, và  những đòi hửi ấy không có gì là  quá đáng. Hơn nữa, mấy ai mang dùi đục đi hửi vợ. Chà ng nà o khi yêu mà  chả chiửu. Nhưng khi cưới vử, mọi thứ sẽ khác đi. Cuộc sống gia đình, cùng rất nhiửu lo toan, rất nhiửu mối quan hệ khiến người ta phải cân nhắc trong mọi việc là m xử­ sự. Tiửn có thể kiếm được nhiửu ra, nhưng tiêu pha cũng không được thoải mái như trước, chúng tôi cần tích lũy để sinh con. Vậy nên nhiửu khi vợ đòi mua cái nà y cái kia, xét thấy lãng phí tôi bà y tử là  không nên và  cùng ngồi phân tích thiệt hơn. Nhưng nói chuyện được ba câu cô ấy đã vùng vằng đứng dậy, và o phòng ngủ xem ti vi, vứt cho tôi chăn gối ra salon và  cấm vận.

Vợ chồng trẻ, kinh tế cũng thường. Nhà  riêng nà y chúng tôi mua sau ngà y cưới, một phần là  bố mẹ cho, một phần tôi có tích lũy chút ít từ trước, còn lại đi vay. Nợ còn chưa trả, vậy mà  cô ấy cứ thích tiêu như đại gia, mua cái váy đến hà ng và i triệu để mặc. Mà  đâu chỉ một cái, cô ấy thích có cả bộ sưu tập cơ. Tôi phản đối chuyện mua quá nhiửu thì lại giận dữ, nói tôi ky bo với cô ấy. Аôi già y tôi mua 500k, đi 3 năm vẫn ổn, vậy mà  không hiểu sao già y vợ toà n tiửn triệu mà  tháng nà o cũng đòi mua mới. Hễ tôi không đồng ý là  cô ấy cấm vận luôn, bao giử tôi đồng ý chiửu mua sắm, thì cô ấy cũng chiửu chuyện ấy, như quan hệ trao đổi vậy. Bởi tôi là m kinh tế chính trong nhà , lương vợ thấp, chỉ đủ mua một bộ váy mà  thôi.

Không chỉ thế, mỗi khi vợ chồng tranh luận, bất đồng vử chuyện gì đó, cô ấy cũng cấm vận luôn. Bao giử tôi chịu nhún nhường, chịu thua thì cô ấy sẽ cho phép gần mình, chứ không thì đừng có hòng nhé. Nhiửu khi tôi tức phát điên, vợ chồng mà  cứ như đi mua tình vậy. Không hiểu cô ấy có nghĩ mình là  vợ tôi hay không? Sao lại đem cái nhu cầu và  thứ lử­a hạnh phúc ấy ra để đổi chác? Tôi phải là m gì để vợ khác đi. Nhiửu khi nhu cầu nhiửu, bức xúc, tôi nghĩ không lẽ mình giải tửa bên ngoà i, vì có những yêu sách của cô ấy tôi không thể đáp ứng. Nhưng tôi lại không phải thằng đà n ông như thế. Tôi không muốn phản bội vợ. Hôn nhân là  chuyện đại sự, tôi không muốn những hà nh động xốc nổi là m nó tan vỡ. Chỉ có điửu, cứ đà  nà y không biết tôi chịu được đến bao lâu...

Afamily