Ngọc Lan trong xóm Hà Hồi
Chuyển động Hà Nội - Ngày đăng : 14:55, 07/09/2011
- à”ng ơi.... ông tìm nhà ai ạ?
Thi sĩ họ Đà m giật mình. à”ng lúng túng ra mặt và cảm thấy ngượng khi thấy mình như bị bắt quả tang. Ở và o cái tuổi bảy mươi đáng kính ai lại đứng nấp sau thân một cây ngọc lan cổ để đánh mắt nhìn một thiếu nữ đang ngồi tư lự bên cửa sổ. Nét mặt thi sĩ họ Đà m chợt đần ra, ông ấp úng:
- Tìm... tìm. à€ không. Cảm ơn cháu.
Thiếu nữ cúi đầu như không có chuyện gì xẩy ra, nà ng chăm chú đọc tiếp trang sách để ngử trên bà n.
Thi sĩ họ Đà m luyến tiếc quay mặt đi, ánh mắt ông dường như còn đọng lại hình ảnh người thiếu nữ với vẻ đẹp hồn nhiên của tuổi trẻ. Nà ng chừng mười lăm mười sáu. Mái tóc dà i chảy tửa sang hai bên bử vai. Mái tóc ấy đã khiến ông phải dừng bước. à”ng ngoái đầu lại ngó thêm lần nữa qua ô cửa sổ, một thoáng bâng khuâng ùa vử trong tâm thức của người thi sĩ già .
..."Gió tóc/chuyển/trời chiửu tim tím/mọng/môi mửm/dìu dịu ngọc lan/..."
***
Năm mươi năm trước thi sĩ họ Đà m còn là một chà ng sinh viên nghèo. Từ dưới quê ở Nam Định chà ng sinh viên nhập trường với bao háo hức. Hồi đó ký túc xá của trường còn vắng vẻ, lại xa trung tâm thà nh phố. Theo giới thiệu của một người bà con xa, chà ng sinh viên họ Đà m thuê trọ trong xóm Hà Hồi.
Gọi là xóm nhưng thực ra đó lại là một con ngõ dà i, chạy lòng vòng nối từ phố Trần Hưng Đạo sang phố Quang Trung, ngõ còn được thông với phố Trần Quốc Toản. Một con ngõ nằm lọt thửm giữa những đường phố đông đúc của Thủ đô Hà Nội. Hình như từ sự nằm lọt thửm đó mà khi bước chân và o xóm Hà Hồi mọi ồn ã của chốn đô hội dường như tan biến. à‚m thanh còn lại là những tiếng gọi rủ nhau chơi của bọn trẻ. Hương vị phố phường còn lại là phảng phất đâu đó mùi hoa ngọc lan, thứ hương hoa vừa thanh khiết vừa gợi cảm. Chà ng sinh viên trẻ thuê nhà trọ ở gần giữa ngõ. Một căn nhà nhử với những ô cửa sổ nhìn thông sang nhà bên cạnh. Cây ngọc lan cổ xòa bóng che mát khoảng sân rộng trước căn nhà . Từ cây ngọc lan cổ đêm đêm tửa mùi hương quyến luyến. Chà ng sinh viên họ Đà m chỉ những khi tối mới có mặt ở nhà nên ít quen biết cư dân trong xóm. Chà ng đêm đêm là m bạn với mùi hương hoa ngọc lan. Phải chăng vì cách là m bạn lãng mạn và hoang tưởng ấy đã dẫn chà ng đến với thơ.
Xóm Hà Hồi
- à”ng tìm nhà ai ạ?
Từ bên trong hà ng song cửa sổ thiếu nữ lại ngẩng lên cất tiếng hửi, giọng của nà ng nghe gần gũi và có vẻ cảm thông. Thi sĩ họ Đà m không thấy như vừa bị bắt quả tang nữa nhưng mắt ông mở căng ra nghi hoặc. Bước hẳn ra khửi thân cây ngọc lan vừa nấp, thi sĩ họ Đà m tiến lại gần ô cửa sổ hơn. Từ đây ông nhìn rõ hơn người con gái đang ngồi. Thoáng chút liên tưởng, thi sĩ họ Đà m thấy xôn xao lạ. Thiếu nữ có gương mặt khiến ông bối rối, nà ng trông quen đến độ như thời gian đang trở lại. Thi sĩ họ Đà m thấy mình sẽ khiếm nhã nếu không trả lời một cách thà nh thực, ông lắp bắp:
- à”ng tìm cô.... à không tìm bà ....Thôi cháu học tiếp đi. Không dám vì đã là m phiửn cháu.
Thiếu nữ nhoẻn một nụ cười, hà ng răng con gái trắng lại cà ng trắng giữa đôi môi mọng đử. Thi sĩ họ Đà m bà ng hoà ng nghĩ "Không lẽ lại là em?".
"...xóm Hà Hồi từ độ là m quen/giường đêm/len len giấc ngủ/..."
Thi sĩ muốn quay đi mà không tà i nà o bước nổi. Phía trong ô cửa sổ nà ng lại cúi xuống. Mái tóc rung rung theo nhịp thở. Như từ mái tóc ấy đang đưa lại mùi hương hoa ngọc lan.
Hoa Ngọc lan nở thơm ngát xóm Hà Hồi (ảnh minh họa)
Một tối năm xưa, chà ng sinh viên họ Đà m bước ra ngoà i sân. Trời Hà Nội đã sang tiết thu. Vòm trời như chùng xuống, mơ hồ và lãng đãng. Cây ngọc lan cổ đứng trầm mặc bên khoảng sân. Tối đó thật yên tĩnh. Bọn trẻ con hà ng tối vẫn nô đùa ngoà i sân tối nay cũng đi đâu hết. Chà ng sinh viên trẻ thơ thẩn không biết là m gì. Những ngà y tháng đó, Hà Nội còn ít đèn đóm. Trong xóm lại cà ng vắng vẻ. Nếu không có chút ánh sáng nhử nhoi phát ra từ những vì sao xa lắc thì chỉ đọng lại khoảng đen buồn rười rượi. Bất chợt chà ng sinh viên họ Đà m chú ý tới cửa sổ của căn nhà bên kia khoảng sân. Qua ô cửa sổ mở hử hử, chà ng thấy thấp thoáng bóng ai đó đang ngồi trước ngọn đèn nhử. Khe khẽ bước chân chà ng sinh viên họ Đà m lại gần hơn. Chà ng đi rón rén để không là m động đến hình ảnh như mơ mơ đó. Lại gần hơn chà ng nhận ra một gương mặt thiếu nữ. Nà ng đẹp huyửn ảo qua ánh sáng tử mử. Mái tóc dà i chảy ôm bử vai, khẽ lay động mỗi khi nà ng dùng tay lật trang sách.
Như bị thôi miên trước hình ảnh bất ngử, chà ng sinh viên họ Đà m thích thú với phát hiện của mình. Một loạt câu hửi được chà ng đưa ra rồi chính chà ng lại tự tìm câu trả lời: Nà ng ở đâu đến? Nà ng ngồi đó từ bao giử? Nà ng là ai? Nà ng có biết mình đang ngắm nà ng không?...v...v.... và ..v...v...
***
"...tôi mơ /thấy/những ngôi sao nhử/dặt dìu nhau/kết dải Ngân Hà /..."
Thi sĩ họ Đà m bây giử tự tin hơn. à”ng lại gần bên ô cửa. Thiếu nữ buông sách, nà ng đứng dậy dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ cho rộng ra. Nà ng đã cảm nhận được sự hiện diện của một người đáng kính. Bằng sự linh cảm đầy nữ tính, thiếu nữ hiểu ông già đang nhìn mình kia cần một điửu sẻ chia.
- à”ng tìm ai? May ra cháu có thể giúp ông được.
Thi sĩ họ Đà m lắc đầu. à”ng biết rằng nà ng không thể giúp gì mình được. Thời gian đã đi quá xa. Một nửa thế kỷ là cả quãng đường dà i không cách nà o kéo trở lại được. Đứng im bên ô cửa sổ, thi sĩ họ Đà m lựa lời đáp lại sự nhiệt tình của người thiếu nữ:
- Lâu quá rồi. Cảm ơn cháu.
Thiếu nữ cười. Nụ cười của năm mươi năm cứ nhói và o ký ức. Thi sĩ họ Đà m đánh mắt sang hướng khác cốt để thiếu nữ khửi băn khoăn.
***
Chà ng sinh viên trẻ đứng rất lâu. Thiếu nữ không hử hay biết bên ngoà i ô cửa sổ nhà mình có một chà ng trai trẻ đang nhìn mình thẫn thử. Nà ng vừa chăm chú đọc sách như thế gian nà y chỉ có một mình nà ng. Vẻ đẹp trong sáng, hồn nhiên cùng mái tóc dà i trong đêm thu như dâng lên ngà o ngạt cùng hương hoa ngọc lan. Bất chợt thiếu nữ ngẩng đầu lên, nà ng nhìn ra ngoà i và nở nụ cười. Trong ánh sáng nhập nhòa của ngọn đèn con, nụ cười của nà ng mọng đử và nh môi. Chà ng sinh viên trẻ thấy tim đập thình thịch nửa sợ hãi nửa khát thèm. Chà ng lẩn và o bóng tối của thân cây ngọc lan. Cái tôi của gã si tình vụt đến khiến các đêm sau đó chà ng thường núp sau thân cây ngọc lan nhìn mà không dám lại gần. Chà ng đứng đó dưới trời đêm của hương ngọc lan tửa dìu dịu. Đứng đó rình mò như một tên trộm nơm nớp lo mình bị bắt quả tang.
Đó là những đêm im đậm trong tâm trí chà ng trai trẻ. Trên vòm trời phảng chút lạnh mùa thu. Những vì sao xa xăm, yếu ớt chiếu chút sáng mửng tang như tử giấy nhưng đủ là m ấm lòng người trai quê lạc mình giữa chốn thị thà nh. Chà ng sinh viên họ Đà m đã mang hình ảnh đó suốt tháng năm hà nh quân vượt Trường Sơn. Nó là niửm hy vọng cho sự trở vử của chà ng.
***
- Khi nà o ông nhớ ra điửu gì thì cháu sẽ cố giúp ông.
Thiếu nữ vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc. Từng lọn tóc mửm mại giắt hử bên và nh tai. Nà ng cười an ủi, phô hà ng răng trắng đửu giữa đôi môi mọng đử.
Thi sĩ họ Đà m gật đầu chà o cô gái. à”ng lững thững đi dọc con đường trong xóm. Con đường không giống con đường của năm mươi năm trước. ành đèn đường sáng mênh mông đủ để nhìn rõ những vệt xe máy chạy qua. à”ng ngước nhìn lên vòm trời, đèn thà nh phố rực sáng. Không thấy những vì sao yếu ớt tìm cách dọi chút ánh sáng nhử nhoi trong không gian.
".../sông Thơ/mửm/của triệu triệu là n hoa/trôi qua mười thế kỷ/trôi qua /từng ngón tay thiếu nữ/tẩm hương gió tóc?/ngọc lan/ngưng giường đêm/quanh quanh lối ngõxóm Hà Hồi. Tôi từ bữa quen em".