Người Lái Đò Thầm Lặng
Media - Ngày đăng : 12:08, 01/03/2016
Hơn 20 năm cô giáo Nguyễn thị Côi vẫn cần mẫn lên Lớp Học Hy Vọng, ở Nhà văn hóa phường Trương Định (Hai Bà Trưng, Hà Nội). Dù đã 74 tuổi, mắt đã mử, tay đã run nhưng cô vẫn đửu đặn lên lớp không quản ngại nắng mưa vì ở đó cô có tình thương yêu vô bử bến dà nh cho những đứa trẻ có số phận kém may mắn.
Lớp học của cô có 17 học sinh mắc nhiửu bệnh như: thiểu năng trí tuệ, tự kỷ, nhiễm chất độc hóa học... Có những em đã hơn 20 tuổi nhưng nhận thức cũng chỉ như những đứa trẻ lên ba ngây ngô, hồn nhiên.
Cô giáo Nguyễn Thị Côi từng là hiệu trưởng của trường tiểu học Hoà ng văn thụ, năm 1995 cô đã tham gia dự án giáo dục dà nh cho trẻ em nghèo, trẻ em khuyết tật và thiểu năng trí tuệ của tổ chức Plan. Dự án kết thúc do thiếu nguồn kinh phí, các đồng nghiệp của cô đửu nghỉ dạy. Cô tiếp tục dùng mọi cách để duy trì lớp học với hi vọng sẽ giúp đỡ được phần nà o cho những đứa trẻ kém may mắn.
Cô tâm sự: Dạy học trò bình thường đã khó, dạy học trò khuyết tật và thiểu năng trí tuệ còn khó hơn. Các em không thể ghi nhớ, học trước quên sau, suy nghĩ linh tinh. Có học trò cô phải dạy 3 tháng mới nhớ hết mặt chữ.
Chị cả của lớp năm nay đã 30 tuổi, còn em út mới chỉ 7 tuổi nhưng tất cả đửu nhận thức như những đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên.
Dạy học trò biết đọc, biết viết, tự lo cho bản thân, có thể đi là m và trở thà nh người có ích là niửm hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Các con đã thiệt thòi quá rồi, giúp các con biết được cái chữ, con số, cũng là để cho các con bớt đi được phần nà o thiệt thòi trong cuộc sống. Đến đây tôi tìm được niửm vui vừa rèn luện được sức khửe...
Giử ra chơi cô còn tranh thủ kèm cho những em học yếu hơn. Các con bị thiểu năng trí tuệ nên dạy một lần không nhớ, tôi phải dạy đi dạy lại nhiửu lần đến bao giử các con nhớ hết mới thôi. Cái nghử nà y cũng cần sự kiên trì và yêu thương các con mới là m được.
Từ khi học lớp cô Côi các em mắc chứng tự kỷ cũng dà n hòa nhập với mọi người hơn. Cô luôn tạo các sân chơi vui vẻ để các em vừa chơi, vừa học để không bị áp lực vử tâm lý, ảnh hưởng đến bệnh tật.
Một người dân ở quận Hoà ng Mai có con theo học lớp cô Côi đã 3 năm, vừa đứng cửa lớp nhìn con học, vừa chia sẻ: Để kể công cô giáo Côi thì không thể kể hết được, con tôi vừa bị thiểu năng trí tuệ, vừa bị tâm thần, trước cháu không nói được lời nà o, nhưng từ khi đi học lớp cô giáo Côi cháu đã giao tiếp được một số từ cơ bản và nhận diện được hết mặt chữ...
Bao nhiêu năm đửu đặn đứng lớp, điửu mà cô Côi luôn băn khoăn nhất là giử tuổi đã cao, sợ không còn đủ khửe mạnh để tiếp tục đứng lớp, trong khi nguồn tà i trợ dà nh cho lớp học là không ổn định, không đửu đặn. Tuổi cao rồi tôi không biết mình sẽ cống hiến được bao nhiêu năm nữa. Tôi chỉ mong sao toà n xã hội có sự quan tâm nhiửu hơn nữa đối với những mảnh đời bất hạnh để các em đỡ thiệt thòi...