Nắng xuân

Truyện - Ngày đăng : 16:22, 29/05/2017

Trời vào xuân. Từng cánh én đưa thoi hứng lấy những tia nắng thanh tân, rực rỡ của một năm mới. Nắng dát vàng xuống muôn hoa lá. Nắng nâng bầu trời thêm cao vợi. Nắng sưởi ấm lòng người cho ta căng tràn sức sống!
Nắng xuân


Trời vào xuân. Từng cánh én đưa thoi hứng lấy những tia nắng thanh tân, rực rỡ của một năm mới. Nắng dát vàng xuống muôn hoa lá. Nắng nâng bầu trời thêm cao vợi. Nắng sưởi ấm lòng người cho ta căng tràn sức sống!

Một buổi sáng mùa xuân còn vùi trong giấc nồng, nắng đã ghé mắt dò tìm ta qua khung cửa sổ. Vài giọt nắng mơn man da thịt ấm áp như bàn tay ai khẽ lay ta thức dậy mỗi sáng. Khẽ khàng mở khung cửa nhỏ và thật ngỡ ngàng trước vẻ đẹp rực rỡ của mảnh vườn nhà dưới nắng.

Từng sợi nắng hồng rải đều trên luống cải mới ra cây hãy còn non tơ. Nắng xuyên qua những hạt sương đêm ngủ quên trên chồi lá tạo nên những chuỗi ngọc long lanh trang hoàng cho khu vườn thêm lộng lẫy. Nắng tinh nghịch len lỏi vào khắp các kẽ lá chơi trò ú tim. Những hạt nắng ngũ sắc bung tỏa khắp nơi lung linh trong gió nhẹ. Nơi góc vườn, ta thảng thốt trước gốc bưởi, từng chùm hoa trắng muốt đã nở bung đưa hương ngan ngát. Thì ra xuân đã âm thầm rót nắng mật vào từng bông bưởi từ lúc nào cho ong bướm thỏa sức no nê tận hưởng.

Một sáng xuân trong đời, ta tự hỏi “có gì sáng nay mà nắng xôn xao?”. Qua rào dậu thưa, cô bé nhà bên hồn nhiên ngồi chải tóc, chốc chốc lại ngước mắt nhìn trời để lộ đôi mắt tròn trong veo. Mái tóc dài đen nhánh thoảng hương đan cài trong nắng mới. Hương tóc nàng len lỏi vào ngõ ngách tâm hồn ta, làm thức dậy trong ta nỗi nhớ bấy lâu nay về một tà áo dài tung bay trước sân trường trong nắng. Ta tự hỏi chỉ là cô bé hàng xóm thôi mà sao xa xôi đến thế? Và lòng ta còn nao nao đến bao giờ?

Mới qua ba ngày tết, các cô bác nông dân đã hồ hởi đi thăm đồng. Dưới làn nắng ửng, mở ra trước mắt mọi người là cả cánh đồng lúa xuân đương thì con gái xanh mượt như nhung. Những chàng gió du xuân thỉnh thoảng lướt qua trêu chọc làm từng vạt lúa nép mình dợn sóng. Đứng trên đường đê ngập tràn cỏ biếc hãy còn ướt lặng, ai cùng trầm trồ khen lúa năm nay tốt thế, gương mặt sáng bừng hứa hẹn một vụ mùa bội thu. Rồi họ lại vội vã ra về trong nắng để còn kịp tham gia hội chùa, hội làng…

Vui gì hơn khi ta bắt gặp đàn em thơ tung tăng mang theo sách vở, mang theo cả nắng tới trường sau tuần nghỉ tết. Từng ánh mắt tươi vui của bọn trẻ như đang được thắp nắng. Kiểu gì chúng cũng đua nhau kể cho bạn bè trong lớp nghe về những ngày tết vừa qua được ba mẹ cho đi chơi ở đâu, được mừng tuổi ra sao, được ăn ngon mặc đẹp như thế nào… Và rồi, làn nắng hồng qua ô cửa lớp lại soi rõ cho từng ngón tay xinh như những búp măng non tiếp tục nắn nót từng con chữ. Bao nhiêu mặt trời bé con ấy đâu biết mình đang sưởi nắng cho ba mẹ hăng say lao động trong những ngày đầu năm trên các công trường, nương rẫy hay trong những công ty, xí nghiệp… Có ba mẹ nào lại chẳng nở một nụ cười tỏa nắng khi thấy con trẻ chăm chỉ học tập, từng bước lớn khôn.

Một chiều xuân, ta lại gói ghém hành trang lên đường tới nơi lập nghiệp. Qua ánh nắng vàng hoe, mắt mẹ cứ thế nhạt nhòa. Ta cảm thấy mình hạnh phúc biết bao khi nhận được những lời dặn dò thân thương tưởng chừng như đã cũ của mẹ. Đoàn tàu kéo một hồi dài rồi cứ thế đưa ta đi. Trong hành trang lên đường có ai đó đã kịp mang theo một chút nắng hanh vàng của quê hương xứ sở, chút nắng mơ màng của người con gái ta thương.

An Viên