Có mùa hoa cải thương nhớ phố...

Người Hà Nội thanh lịch, văn minh - Ngày đăng : 17:49, 26/01/2022

“Có một mùa hoa cải, nở vàng trên bến sông/Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng/Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải/Cầm tay em bối rối, anh nói lời yêu thương…”.
Có mùa hoa cải thương nhớ phố...
Minh họa: Hữu Tiệp.

Bài thơ “Mùa hoa cải” của nhà thơ Nghiêm Thị Hằng và ca khúc cùng tên của nhạc sĩ Lê Vinh dường như đã trở thành nỗi khắc khoải “kinh điển” cho mỗi mùa hoa cải xôn xao về phố Hà Nội qua những hẹn hò xao xuyến tình đầu hay hoài niệm ký ức tình xưa. Mà cũng không biết từ bao giờ mùa hoa cải ven sông Hồng đã trở thành một địa chỉ check-in của giới trẻ Hà thành và khách phương xa...

Phải chăng từ truyện ngắn nổi tiếng “Mùa hoa cải bên sông” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, được viết cách đây gần 30 năm, sau đó được dựng thành phim truyền hình “Lời nguyền của dòng sông” do Khải Hưng làm đạo diễn, một câu chuyện tình đẹp đến nghẹn lòng bởi sự trắc trở đắng đót... mà từ đó mùa hoa cải ven sông Hồng đã như một mùa hẹn hò, mùa tình yêu, mùa của thương nhớ phố Hà Nội.

Những ngày cuối đông, cảm giác lớp mây thấp vơ vẩn quẩn quanh trên những ngọn tháp các tòa cao ốc, đang cố thả nốt hàng triệu triệu sợi rét buốt bằng từng đợt gió mùa Đông Bắc. Không gian vương màu tro lạnh ảm đạm, vạn vật im lìm trong giá băng, phố hư ảo từng mái nhà xám rêu, từng bóng người liêu xiêu ngõ nhỏ...

Nhưng chỉ cần nhích chút ra vùng bãi giữa ven đê sông Hồng là như lạc vào vương quốc của hoa cải với màu vàng nắng rực rỡ, mê mải từng vạt dập dờn lượn sóng theo làn gió, đẹp đến xao xuyến tâm can. Những vười hoa cải ven sông Hồng như giăng mắc tương tư cả miền thương nhớ phố Hà Nội. Trong hun hút loang mải mê gió, ngắm những thảm hoa vàng nắng tít tắp mắt nhìn, có chút bâng khuâng nuối tiếc ngay cả khi chưa tạm biệt để về phố.

Đã có ai từng một lần hỏi tại sao những vườn hoa cải tháng Giêng, gắn với bến sông Hồng ven đô Hà Nội lại mang vẻ đẹp lộng lẫy mê hồn đến thế, sắc vàng nắng ấm áp mê hoặc bao nôn nao tình đầu, bao hoang hoải hoài nhớ tìm về.

Phải chăng, những mải miết mênh mông hoa cải trong gió bấc, bạt ngàn hoa cải trong lất phất mưa phùn, chếnh choáng hoa cải trong sắc nắng trưa mỏng mảnh, rung rinh phiêu ảo hoa cải trong sương chiều bảng lảng... đã làm cân bằng bao chênh vênh tâm hồn giữa khoảnh khắc giao mùa cuối đông chạm vào xuân?

Phải chăng, hương hoa hăng nồng mạnh mẽ tỏa ra lấn át cả khoảng không rét buốt tê cóng, cho cảm giác ấm áp quyến rũ lạ kỳ, cho tan chảy những hóa thạch của ký ức?

Tôi đã ngược nắng phương Nam, ra Hà Nội đúng vào những ngày đông giá buốt như kim châm, chỉ vì tương tư mùa hoa cải vàng ven bãi sông Hồng và hình như có cả nhớ em Hà Nội phố. Vâng! Em rất lạ.

Tôi nhớ mùa hoa cải năm trước, em đưa tôi xuống vườn cải Thạch Bàn mạn Long Biên, khi về, em ôm theo một bó hoa cải vàng tươi, từng chùm hoa cánh nhỏ xíu mỏng trong đính trên những cọng xanh nõn mềm mại, rồi em cắm hoa vào chiếc bình gốm Bát Tràng men xanh ngọc. Một vẻ đẹp thanh nhã của hoa cải mà không dễ gì ai được ngắm, loài hoa mộc mạc chân quê thường chỉ ở ngoài ruộng ngoài vườn rau, nay tỏa sắc trong căn phòng khách lịch lãm của gia đình em ở phố cổ.

Không biết có phải năm nay cuối đông có chút khắc nghiệt, các loài hoa cảnh mùa xuân gần như đều được “ủ ấm” trong các nhà vườn, nhưng những vườn cải ven sông Hồng thì cứ rực lên kiêu hãnh với màu vàng sáng ấm áp như tỏa nắng, làm tan loãng cả màn sương xám ẩm mờ mịt, làm cho ngọn gió bấc cũng như ngập ngừng rẽ ngang khi chạm vào những vạt hoa cải ngút ngát tầm mắt.

Tôi và em Hà Nội phố có khoảnh khắc lạc vào mê mải giữa vườn hoa cải, tay trong tay, môi chạm môi, bỏ rơi mùa đông ngoài bờ sông Hồng kia đang ù ù gió... Và tôi thầm thì câu hát: “Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải/ Cầm tay em bối rối, anh nói lời yêu thương...”.

HNM