Nguyễn Thị Hồng Hà
Thơ - Ngày đăng : 16:26, 12/08/2019
Sinh năm 1979, quê ở Nghệ An, hiện sống và làm việc tại Hà Nội; Hội viên CLB Văn học trẻ - Hội Nhà văn Hà Nội; Tác phẩm đã xuất bản: In riêng (Ngọn roi - 2010, Gia đình ngón tay - 2018, Cho một lời trổ bông - 2019); In chung (Thơ tình Hà Nội, Còn mãi với thời gian, Những vần thơ giữa 2 thế kỷ).
Bức tường vôi trắng
Em trát bức tường xưa
Che thời gian loang lổ
Những vết thương ngày cũ
Vẫn bám dầy trong em.
Em quét bức tường vôi
Làm mới tình yêu mới
Kỉ niệm tình xưa cũ
Vẫn trở về trong em.
Đứng trước tường vôi trắng
Lòng em dội bóng đầy
Bức tường đau từ ruột
Trắng vôi sao xóa nhòa?
Một lần về với núi
Một lần về với núi
Lòng thung theo lưng đồi
Mắt người như đốm lửa
Nhóm vào tôi bồi hồi
Một lần về với bản
Bắt gặp mùa xuân sang
Những thảm hoa nở rực
Trải sóng đồi mênh mang
Một lần về với suối
Để nghe hồn ta trong
Tiếng chim rừng gọi bạn
Tiếng đàn môi rót lòng
Một lần về để nhớ
Gửi mây trời về xuôi
Sông dài như sợi chỉ
Thêu lòng ta xanh ngời
Một lần về để níu
Bước chân ngày dần trôi
Ngọn đồi sau lưng ngủ
Tôi trở về tìm tôi.
Những người đàn bà vọng phu
Những người đàn bà vọng phu
Không phải chờ chồng đi chinh chiến
Không phải vọng đá hiểu lầm Tô Thị
Họ chờ chồng trở về ngay khi chồng đã về hằng đêm
Những người đàn bà lẫn vào đêm
Mái tóc dài quét qua thời gian hờ hững
Nhịp sống ngoài hiên ồn ào náo nhiệt
Họ nấp vào đời với những lo lắng cỏn con
Những người đàn ông đi muôn phương
Liệu có đôi lần nghĩ về những người đàn bà hoá đá?
Có những thân thuộc dần trở nên xa lạ
Có những khẽ khàng nhắc nhớ để rồi quên
Những người đàn bà vọng phu
Thời gian đông cứng
Bạc trắng đợi chờ
Họ đợi gì mà tự mình hóa đá?